Cùng với những hì hĩ của sân bay, tiếng ồn ào của xe đưa đón và những hình ảnh lạ lùng của thành phố, cờ bánh xe là một trò chơi cờ bạc khá phổ biến tại các sân bay Việt Nam. Trong số các trò chơi cờ bạc, cờ bánh xe có một đặc tính hấp dẫn: sự ngẫu nhiên và tính thuyết phục. Tuy nhiên, có một câu chuyện khác thường xuyên xảy ra, đó là "hành lý" của những người chơi khi họ thua cờ bánh xe.
Hôm đó, tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, một cặp hôn nhân, Hồ và Nguyễn, đang chuẩn bị cho chuyến bay của họ sang Pháp. Họ là hai người yêu thích du lịch và đã có nhiều kinh nghiệm về cờ bánh xe. Trong quãng thời gian oải rỗi trên sân bay, Hồ đề xuất chơi cờ bánh xe để thỏa mãn sự thích thú của hai người. Nguyễn, không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của trò chơi, đã đồng ý.
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài tại một quầy cờ bánh xe. Hồ đặt 100.000 đồng vào cái xe với số 8, tức là "đồng hồ". Nguyễn chọn số 12, tức là "hành lý". Cả hai đều cho rằng sức may mắn sẽ ở với họ.
Trong vài phút chơi, Hồ đã thắng vài vòng liền, khiến cô ấy hào hứng và tự tin hơn. Người chủ cờ bánh xe gọi là "thời cơ", và Hồ đã lựa chọn ném 500.000 đồng vào xe với số 8. Tuy nhiên, lần này may mắn đã rút lui, và xe quay ra số 12 – "hành lý" của Nguyễn.
Nguyễn khóc hẳn khi thấy xe quay ra số 12. Cả hai người đứng dậy, Hồ cầm chiếc xe cờ bánh xe trong tay, trông cứ như muốn ném nó vào mặt Nguyễn. Trong lúc đó, một quản lý sân bay gần đó nghe thấy tiếng khóc và tiến đến xem dựa.
Quản lý sân bay hỏi gì xảy ra và Hồ kể cho anh ta nghe câu chuyện của hai người. Quản lý sân bay hỏi Hồ tại sao lại ném xe cờ bánh xe vào mặt Nguyễn. Hồ trả lời: "Tôi chỉ muốn cho cô ta mấy giây để tỉnh táo lại."
Quản lý sân bay hỏi tiếp: "Bạn có biết rằng cờ bánh xe là trò chơi bất hợp pháp tại sân bay không?" Hồ và Nguyễn khẽ gật đầu. Quản lý sân bay tiếp tục: "Bạn nên tránh trò chơi này khi đang ở tại sân bay. Còn về hành lý của cô ấy, bạn có thể đặt nó vào khung xách cầm tay để an toàn hơn."
Hồ và Nguyễn nhìn nhau với mắt khóc hổi. Hồ nhặt chiếc xe cờ bánh xe ra khỏi tay và đặt nó xuống gối. Cô ấy nói: "Tôi biết tôi đã thua rồi, nhưng tôi không thể ngăn mình không chơi nữa."
Quản lý sân bay hỏi Nguyễn: "Bạn có biết rằng nếu bạn thua cờ bánh xe, bạn có thể mất nhiều tiền hơn là hành lý của bạn?" Nguyễn gật đầu và trả lời: "Tôi biết, nhưng tôi không thể ngăn mình không chơi."
Quản lý sân bay hỏi tiếp: "Bạn nên học hỏi từ lần này. Cờ bánh xe là trò chơi nguy hiểm và không nên chơi khi bạn đang ở tại sân bay." Hồ và Nguyễn nhìn nhau với mắt hiểu biết. Họ biết rằng họ sẽ học hỏi từ lần này, nhưng họ cũng biết rằng họ sẽ không thể dễ dàng ngăn được bản thân khỏi trò chơi cờ bánh xe.
Hôm sau, Hồ và Nguyễn đặt hành lý vào khung xách cầm tay của họ và đi lên máy bay với tâm trạng an tâm hơn. Trong chuyến bay sang Pháp, họ kể lại câu chuyện cho những người khác ngồi gần họ, và mọi người đều cười với họ về sự kỳ diệu của "hành lý" của họ.