Tiêu đề: "Một Trò Chơi Trong Tâm Hồn: Cách Đối Xử Giống Như Một Trò Chơi"
Trong cuộc sống, chúng ta đều có những kỷ niệm đau khổ, những lúc bị bất an và thất vọng. Những khi đó, có thể cảm thấy ai đó đối xử với mình giống như một trò chơi, không có hậu quả, không có cảm xúc thật. Câu chuyện của tôi hôm nay sẽ là về một trò chơi vô tội, một trò chơi trong tâm hồn, và cách chúng ta cứu rỗi khỏi bẫy của những lời nói và hành động không hiểu biết.
Tôi đã từng đặt câu hỏi: "Bạn đối xử với tôi giống như một trò chơi, thật không?" Câu hỏi này không chỉ là câu hỏi cho bản thân, mà là câu hỏi cho cả thế giới. Chúng ta đều có thể trải qua những kỷ niệm khó chịu khi người khác đối xử với mình không theo cách đúng đắn, không có hậu quả. Cái gì là "trò chơi" ở đây? Có lẽ là những lời nói không suy nghĩ, những hành động không có suy nghĩ, những cử động không có hậu quả.
Một lần tôi đã gặp một người bạn thân, người mà tôi đã coi là người thân. Tuy nhiên, tôi đã nhận thấy rằng họ đối xử với tôi giống như một trò chơi. Mỗi lần gặp gỡ, họ dường như không có hậu quả cho những lời nói và hành động của mình. Tôi cố gắng hiểu, cố gắng hiểu họ, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Tôi cố gắng chia sẻ cảm xúc, chia sẻ nỗi buồn, nhưng họ dường như không hề để tâm. Tôi cố gắng hỏi họ cảm xúc của họ về mối quan hệ của hai chúng ta, nhưng họ chỉ cười và nói: "Cái này là trò chơi."
Lần này tôi không thể đứng yên nữa. Tôi hỏi: "Bạn đối xử với tôi giống như một trò chơi, thật không?" Câu hỏi này không phải là câu hỏi dành cho họ, mà là câu hỏi dành cho chính tôi. Tôi hỏi cho bản thân: "Tôi có thể tiếp tục để tâm vào mối quan hệ này không?"
Tôi biết rõ ràng rằng mỗi người đều có suy nghĩ riêng về mối quan hệ của hai bên. Một người có thể coi mối quan hệ là một trò chơi, một người khác lại coi mối quan hệ là một sự kiện quan trọng. Tuy nhiên, tôi không thể dành tâm đến mối quan hệ mà chỉ được xem là một trò chơi. Tôi muốn được hiểu, được chia sẻ, được đồng cảm. Tôi muốn được coi là một người thật, chứ không phải là một nhân vật trong một trò chơi.
Tôi quyết định ra khỏi trò chơi. Tôi hỏi họ: "Bạn có thể hiểu tôi không? Có thể chia sẻ với tôi không? Có thể đồng cảm với tôi không?" Câu trả lời là không. Tôi biết rồi, tôi không thể tiếp tục với mối quan hệ này nữa. Tôi quyết định ra khỏi trò chơi, ra khỏi cái lối không có hậu quả.
Trong suốt suốt thời gian sau đó, tôi đã học được rất nhiều về cách đối xử với mối quan hệ. Tôi học được rằng mỗi mối quan hệ đều cần sự hiểu biết và chia sẻ. Tôi học được rằng mỗi mối quan hệ đều cần sự đồng cảm và ủng hộ. Tôi học được rằng mỗi mối quan hệ đều cần sự thật và sự sùng sưng.
Tôi hiểu rồi rằng mỗi người đều có suy nghĩ riêng về mối quan hệ của hai bên. Một người có thể coi mối quan hệ là một trò chơi, nhưng tôi không thể dành tâm vào mối quan hệ đó nếu nó chỉ được xem là một trò chơi. Tôi muốn được coi là một người thật, chứ không phải là một nhân vật trong một trò chơi.
Bây giờ tôi hiểu rồi tại sao tôi ra khỏi trò chơi đó. Tôi hiểu rồi tại sao tôi quyết định ra khỏi cái lối không có hậu quả. Tôi hiểu rồi rằng tôi cần được hiểu, được chia sẻ, được đồng cảm. Tôi cần được coi là một người thật, chứ không phải là một nhân vật trong một trò chơi vô tội.
Trong cuộc sống, chúng ta đều có thể trải qua những kỷ niệm khó chịu khi người khác đối xử với mình giống như một trò chơi. Nhưng chúng ta cũng có thể học được từ những trải nghiệm đó. Chúng ta có thể học được cách để tâm vào mối quan hệ thật sự, học được cách để chia sẻ và hiểu nhau thật sâu sắc. Chúng ta có thể học được cách để tìm kiếm sự thật và sự sùng sưng trong mối quan hệ của chúng ta với người khác.