Trong một hẻm tinh tế, cạnh một con rừng sầm mỏng, có hai người, Huy và Thảo, đứng trên cánh thang của một căn nhà hẻo lánh. Huy là một kỹ sư cổ điển, có mắt nhìn sâu sắc, trông nhìn rất ấn tượng với những chiếc áo khoác quý tộc và cặp kính dày. Thảo, một cô gái trẻ vẻn vàng, mắt xanh lục, với một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc túi xách nhỏ. Họ là bạn bè từ nhỏ, nhưng hôm nay, hơi khó chịu và hấp dẫn.

Huy vừa rời khỏi một buổi họp với các đồng nghiệp về công nghệ, tâm trí chưa hoàn toàn thoát khỏi những câu chuyện kỹ thuật phức tạp. Thảo, trong khi đó, vừa rời khỏi một khóa học về địa lý, trái tim chưa hết sức hăng hái với những khái niệm mới mẻ về thiên nhiên.

Huy dừng bước, hơi thở dài: "Thảo, hôm nay có lẽ là cuối cùng lần gặp nhau rồi."

Thảo quay lại với mắt tươi tốt: "Hừ? Tại sao?"

"Tôi sẽ ra đi để tiếp tục học tập ở nước ngoài. Một cơ hội tuyệt vời, nhưng sẽ rời xa cả nhà và bạn bè." Huy nói với giọng thấp thất.

Tiêu đề: Một câu chuyện hai người  第1张

Thảo im lặng một lát, rồi cười suông: "Huy, em sẽ chờ anh đến khi nào anh quay trở lại. Em tin anh sẽ thành công."

Huy cười vừa buồn vừa tốt: "Chuyện thành công không quan trọng nữa so với em. Em là điều tôi muốn giữ gìn nhất."

Hai người bước xuống thang, bước đi trên con đường hơi mờ mù của quê hương. Mặt trời đã hạ chiếc áo trời và mây lạnh lẽo đang cuốn lấy khói mùi của đêm. Huy và Thảo chia tay tại cửa nhà, với lời hứa đầy ước vọng cho tương lai.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt. Huy đã sang nước ngoài và học tập tại một trường đại học hùng vĩ. Thảo ở lại quê hương, tiếp tục học tập và giúp đỡ gia đình. Mỗi tháng, Huy gửi cho Thảo những bức ảnh của mình với những cảnh đẹp của nước ngoài, và Thảo gửi cho Huy những bức thư đầy lòng thương.

Một ngày nọ, Thảo đứng trước cửa nhà mình, tay nắm chặt vào chiếc túi xách nhỏ của mình. Một gói thư lớn và nóng nảy từ Huy đã đến. Thảo mở thư ra, lá giấy trắng trong lấp lánh với những dòng chữ đầy ân tích: "Thảo, tôi đã quay trở lại Việt Nam. Tôi muốn em là người đầu tiên tôi gặp khi tôi bước chân vào quê hương này."

Thảo nhìn thư với mắt tràn lệch: "Huy... em sẽ đón anh ngay tại nhà em."

Huy bước xuống đường hẻm tinh tế, mắt nhìn sâu sắc nhìn vào xa. Một nụ cười ấm áp khóa trên mặt anh ta khi nghĩ đến Thảo đang chờ mình ở nhà quê hương. Một nụ cười ấm áp khóa trên khuôn mặt cô gái khi nghĩ đến Huy đang tiến về phía mình trên con đường hẹn hò của hai người.

Huy quay trở lại Việt Nam với một trọn gói hi vọng và ái mộ. Thảo đứng trên cánh thang cửa nhà, tay nắm chặt vào chiếc túi xách nhỏ của mình. Mắt cô gái nhìn sang trời, trông rất ấn tượng với những chiếc áo khoác quý tộc và cặp kính dày của Huy. Huy bước ra khỏi cánh thang, thân thể dài cao, tay dẫn dắt chiếc ba gối chứa hành lý của mình. Cô gái gào lên với tiếng cười suông: "Huy! Em đón anh rồi!"

Huy quay đầu lại với mắt tràn lệch: "Thảo... anh đã quay trở lại vì em."

Cả hai bước xuống con đường hẻm tinh tế với bước đi dài dài. Mặt trời mọc lên trên horizon, chiếu sáng hai con đường hẹn hò đầy ước vọng cho tương lai. Một nụ cười ấm áp khóa trên khuôn mặt hai người khi họ bước đi dài dài trên con đường hẹn hò của hai người.